Mùa đông qua đi, khiến người ta nhớ về hơi ấm khi những con người ngồi cạnh bên nhau. Mùa đông còn làm con người ta gần nhau nhất và yêu thương nhau chân thành hơn. Hơi ấm đó, dù không nhiều nhưng là thứ gợi lên nỗi nhung nhớ về mùa đông - thứ len lỏi và bền bỉ níu giữ trái tim mỗi người.
1. Mùa xuân dịu dàng, mùa hè rực rỡ, mùa thu hanh hao... đều đã qua đi. Rồi lại mùa xuân, mùa hè, mùa thu... Đã từ lâu, chẳng còn mùa đông nữa.
Trên đường, người ta ngoái nhìn cậu bé trùm mũ len, khăn choàng sùm sụp, lại còn khoác đống áo to sụ dù mặt trời dội xuống cái nóng gay gắt. Người liếc qua với ánh mắt lo ngại, người nhìn chằm chằm với vẻ hiếu kỳ nhưng cậu bé chẳng quan tâm.
- Lạnh quá! - Cậu bé khẽ rùng mình. Vừa run rẩy vì lạnh, cậu vừa rảo bước nhanh về nhà.
Cánh cửa gỗ bật mở, gió rét hun hút thốc vào căn nhà nhỏ.
- Bà ơi, cháu đã về rồi.
Cậu bé nhanh chóng khoá cửa lại, treo mũ, khăn và áo khoác lên móc rồi bước vào phòng khách. Bà cậu ngồi đó, trên chiếc ghế bành bên lò sưởi, cặm cụi đan khăn. Nghe tiếng gọi của cậu bé, bà dừng tay, nở nụ cười móm mém chào đón. Cậu bé sà vào lòng bà, dụi dụi đầu vào tấm vải mềm mại. Ở bên bà, cậu chẳng còn thấy lạnh nữa.
- Bà ăn gì để cháu nấu ạ?
- Cháu vào học đi, để chuyện cơm nước cho bà - Bà dịu dàng xoa đầu cậu bé.
- Bà cứ đan đi ạ, để cháu lo nấu cơm! - Nói xong, cậu nhanh nhẹn chạy vào bếp, lục tìm nguyên liệu còn sót lại trong ngăn tủ.
“Ở trong bếp lạnh thật!”, cậu bé nghĩ. Nhưng tưởng tượng ánh mắt trìu mến của bà dõi theo sau lưng, cậu cảm thấy rất ấm lòng.
Cuộc sống của hai bà cháu yên bình như thế. Ngày ngày, bà ngồi đan bên lò sưởi, còn cậu đi học về là thổi cơm. Tình thương yêu ấy như ngọn lửa ấm áp cháy trong đêm đông. “Thế mà ở bên ngoài, người ta lạnh lùng quá!”, dù biết họ nói sự thật nhưng cậu vẫn chưa thể chấp nhận được điều đó.
2. - Em lại đây cô bảo! - Cô giáo gọi cậu bé.
Cậu tiến lại, ngồi ngay ngắn đối diện cô.
- Bố mẹ em mới liên lạc với cô. Họ nói rằng đã quyết định làm hoà với nhau và về một nhà. Bố mẹ có nguyện vọng đưa em về ở chung.
Cậu bé khẽ cúi mặt xuống. Cậu biết mình thật vô lễ với đấng sinh thành nhưng cậu chưa thể tha thứ cho họ. Họ cãi nhau rồi ly hôn, chẳng quan tâm xem tâm trạng của cậu thế nào khi rơi vào hoàn cảnh đó. Nếu không có bà, có lẽ cậu chẳng thể vượt qua được giai đoạn khó khăn ấy.
- Dạ! Cô có thể nhắn lại với bố mẹ em rằng, em sống với bà rất tốt, được không ạ?
Cô giáo nhìn cậu bé có chút ngần ngừ. Cô nói nhỏ:
- Bà em đã mất được hai năm rồi. Cô mong em có thể cởi bỏ lớp áo đè nặng bản thân trong suốt thời gian qua!
* * *
Những người hàng xóm kháo nhau rằng, đứa trẻ ở ngôi nhà số 4 có thể nói chuyện với ma. Họ bảo lúc đi ngang nhà thường nghe tiếng gọi: “Bà ơi!” vọng ra. Trong khi, bà của cậu bé đã mất lâu rồi. Cũng có người bảo, từ lúc bà mất, cậu bé luôn trùm đồ mùa đông. Kể cả hôm đó là ngày nóng nhất trong năm.
Những người hàng xóm nhiều chuyện vừa tò mò vừa có vẻ sợ hãi cậu bé. Họ tỏ vẻ xót thương, bảo khổ thân thằng bé, chắc nó sốc đến mức bị ảo giác. Nhưng lại chẳng ai thăm hỏi hay nói chuyện với cậu.
Nhớ lại những lời họ nói, cậu bực tức không hiểu sao mọi người xung quanh đều thốt ra những điều kinh khủng như vậy. Nhưng lời nói khiến cậu đau đớn nhất lại được nói ra bởi người bà của mình...
- Cháu à! Cháu hãy đến thăm mộ bà được không?
Cậu bé ngước lên nhìn bà. Trong khoảnh khắc, cậu thấy hình ảnh của bà nhoè đi.
- Sao đến cả bà cũng... - Cậu bé biết sau tất cả, mình chẳng thể huyễn hoặc bản thân thêm giây phút nào nữa.
3. Từ ngày bà ra đi vào mùa đông, cậu bé luôn cảm thấy lạnh, rất lạnh dù cho là mùa xuân, mùa thu hay mùa hè. Đó cũng là lúc cậu bắt đầu thấy ảo giác. Như thể bà chưa từng biến mất khỏi cuộc đời cậu một giây, một khắc nào mà vẫn luôn ngồi đó đan len, mỉm cười hiền hậu chờ cậu đi học về. Như thể mùa đông năm ấy chưa bao giờ kết thúc.
* * *
Sau lời nói của bà, cậu quyết định giam mình trong phòng. 24 giờ đồng hồ trôi qua, cậu đắm chìm trong những ký ức về bà. Cậu chợt nhận ra, cứ mãi lừa gạt bản thân và sống trong quá khứ thì sẽ khiến bà rất buồn. Cậu cần phải quên nỗi buồn đi và sống tốt, chỉ có như vậy thì mới làm bà yên lòng.
4. Buổi chiều hôm đó, cậu bé bước chậm rãi, rẽ lối giữa đám cỏ cây rậm để đến ngôi mộ - nơi mà hai năm trước, cậu tận mắt nhìn thấy thi thể của người bà dấu yêu nằm xuống lòng đất mà chẳng thể làm gì.
Cậu bé chắp tay, nhắm mắt quỳ xuống. Mùi đất nồng ẩm xộc vào mũi, khiến suy nghĩ trong đầu cậu chạy loạn dồn dập: “Bà đang ở đây! Không, bà đã đi rồi! Bà không thể ngồi dậy được nữa...”.
Cậu bé khóc oà lên. Khóc như tuôn trào hết những gì trong lòng. Khóc như ruồng bỏ hết ảo ảnh và buồn đau. Bà đã không còn nữa rồi, lần đầu tiên cậu cảm nhận điều ấy rõ ràng đến thế. Nóng quá! Cậu bé ngước mắt lên về hướng mặt trời. Ánh nắng chói loà, ran rát trên gò má cậu. Nóng quá! Ánh nắng chiếu vào di ảnh bà lấp loá, nở nụ cười hạnh phúc và an nhiên.
***
Cuối cùng, cậu bé đã bỏ mùa đông ở lại. Không phải vì nó là mùa lạnh lẽo duy nhất trong năm hay vì nó tượng trưng cho đau khổ và sầu thương suốt hai năm của cậu bé. Đó là bởi mùa đông qua đi, khiến người ta nhớ về hơi ấm khi những con người ngồi cạnh bên nhau. Mùa đông còn làm con người ta gần nhau nhất và yêu thương nhau chân thành hơn. Hơi ấm đó, dù không nhiều nhưng là thứ gợi lên nỗi nhung nhớ về mùa đông - thứ len lỏi và bền bỉ níu giữ trái tim mỗi người. Như hình ảnh người bà sẽ còn mãi trong lòng cậu...
THANH VĂN
(CHS M1, 15 - 19)